4. mar. 2007

Cướp Giữa Ngày Xuân

Bán Nguyệt San Tự Do Ngôn Luận số 22

"Ai đã cướp con tôi? Ai đã giết con tôi giữa cơn ác mộng đêm thái bình?" Đó là một trong những ca khúc máu lệ đã in sâu vào trái tim uất hận nghẹn ngào của người dân xứ Huế (và của mọi người Việt miền Nam) sau cuộc tàn sát điên cuồng Tết Mậu Thân do Cộng sản miền Bắc (và tay chân nằm vùng ở miền Nam) thực hiện năm 1968 (mà nhân kỷ niệm 40 năm tới đây, chúng ta phải tận tình nhắc nhở). Dạo đó, Cộng sản đã cướp đi mạng sống của khoảng 5000 người dân đất Thần Kinh, mà đa số là viên chức, giáo sư, tu sĩ, sinh viên, học sinh, dân thường..., bằng những cách man rợ mà Tàu đô hộ và Pháp thực dân (vốn là ngoại chủng) cũng chẳng dám dùng: bắn bằng súng, đâm bằng lưỡi lê, đánh bằng cán cuốc vào sọ, hay chôn sống sau khi đã trói tay nạn nhân bằng giây điện hoặc giây tre... có nơi hành hình lập tức, có nơi sau những cuộc xét xử sơ sài kiểu tòa án nhân dân vốn là đặc sản xưa nay của chế độ Cộng sản. Trong số nạn nhân, người ta đặc biệt nhớ tới ba bác sĩ Alterkoster, Discher và Krainick, người Tây Đức, giảng dạy tại Đại học Y Khoa Huế, ba linh mục người Pháp (Guy, Cressonnier và...), hai linh mục Lê Văn Hộ và Bửu Đồng, ba sư huynh dòng La San, ba sư huynh dòng Thánh Tâm (Herman, Bá-Long, Gia-biên) và một đại chủng sinh (Nguyễn Lương)... Quả là một tội ác chống nhân loại và chống dân tộc tày trời, một vết nhơ không bao giờ tẩy xóa trong Việt sử. Lần đầu tiên trong mấy ngàn năm, Cộng sản VN đã cướp đi ý nghĩa thiêng liêng của ngày Tết dân tộc.

Tưởng như thế đã đủ. Nào ngờ Tết Đinh Hợi này, đang lúc ai nấy cố tạm thời lãng quên những cơ cực của một cuộc sống thuộc hạng thấp nhất thế giới, cố lợi dụng những giờ phút mà cán bộ, công an, đảng viên tạm ngưng dòm ngó, sách nhiễu, bóc lột để vui một cái tết theo ý nghĩa cổ truyền, thì Cộng sản lại giở thói man rợ, tổ chức một trận Mậu Thân thứ hai, vào đúng đêm Giao thừa, cũng tại miền đất xứ Huế. Năm chiến sĩ dân chủ hòa bình, đầu tiên là anh Nguyễn Phong (trưởng ban đại diện thành lập đảng Thăng Tiến VN và đồng thành lập liên đảng Lạc Hồng), anh Nguyễn Bình Thành (nhân viên kỹ thuật đảng), linh mục Tađêo Nguyễn Văn Lý (đại diện Khối 8406), đến cô Lê Thị Lệ Hằng (thành viên Khối 8406), cuối cùng là cô Hoàng Thị Anh Đào (thư ký đảng) đã trải qua những giây phút căng thẳng, nghẹt thở cùng với thân nhân bằng hữu của họ.

60 công an đã ngang nhiên đột nhập vào Nhà Chung thuộc Tổng Giáo phận Huế vào đêm mồng hai tết, phong tỏa toàn bộ khu vực, nội bất xuất ngoại bất nhập, biến cơ sở Công giáo tôn nghiêm và quan trọng bậc nhất này thành một nhà tù. Lần này quân số chỉ bằng 1/10 so với khi họ về bắt cha Lý bị tại An Truyền sáng sớm ngày 17-5-2001, bởi lẽ một vị giám mục lớn tuổi và mấy ông cha già lão hưu dưỡng không đáng ngại bằng 600 giáo dân sẵn sàng sống chết với chủ chăn. Đột nhập vào phòng vị linh mục đấu tranh lừng lẫy, công an vơ lấy vơ để mọi máy móc (6 máy tính xách tay, 6 điện thoại di động, 136 sim card), 200kg tài liệu (đa phần là báo Tự do Ngôn luận)... Đến màn ký nhận biên bản tang vật thu giữ, cha Lý đã từ khước ký, vì quan niệm đó là một hành vi ăn cướp. Chẳng bao giờ có chuyện một nạn nhân ký vào biên bản của một bọn cướp cả! Mà thực tế, qua gần cả trăm vụ tịch thu máy móc, văn liệu, tài sản của các nhà dân chủ mấy năm nay từ nam chí bắc, với biên bản thu giữ đàng hoàng, có bao giờ công an trả lại cho khổ chủ chút gì đâu, thậm chí còn rình rập lấy thêm nữa, một khi nghe biết các chiến sĩ dân chủ này được đồng bào hải ngoại tái trang bị. Sau khi bất lực trước thái độ cương cường của vị linh mục, công an buộc cha rời khỏi Nhà Chung đi theo chúng. Cha Lý liền khẳng khái bất tuân lệnh. Chưa đưa xử tòa, chưa tuyên bản án, thế mà đã ngang ngược bắt đem đi. Thật số phận con người trong xã hội cộng sản còn kém hơn cả con vật. Đứng trước hành vi thảo khấu dựa vào pháp luật này (vừa cướp tài sản và tự do cá nhân, vừa cướp sự an tĩnh và tôn nghiêm của Nhà Chung và tòa Tổng giám mục), cha Lý đã tuyên bố tuyệt thực vô thời hạn.

Mới đây, ngày 25-02, lại cũng khoảng 60 công an đến dùng vũ lực đem linh mục Lý đi lưu đày (gọi cách mỹ miều là "quản chế") tại giáo họ Bến Củi, xã Phong Xuân, huyện Phong Điền, cách thành phố Huế khoảng 20km về phía Tây-Tây-Bắc. Ngang ngược hơn, cộng sản còn thông báo "quyết định khởi tố vụ án và khởi tố bị can đối với Nguyễn Văn Lý vì đã vi phạm khoản c, điều 88 Bộ luật hình sự khi có hành vi tuyên truyền chống nhà nước CHXHCNVN". Một luận điệu cũ mèm đến phát tởm! Lần này, cha Lý xác định rõ hơn: sẽ tuyệt thực đến ngày 26-3-2007. Nếu lúc đó còn sống thì cha sẽ dùng đồ ăn trở lại. Hiện cha đang thanh thản chờ đợi lần thứ 4 đối diện với Toà án của nhà cầm quyền CS độc tài bạo ngược. Nhưng cũng từ hôm 25-02 này, một chiến dịch tuyên truyền tổng lực trên mọi phương tiện thông tin công cụ đã được tung ra, nhằm cướp đi thanh danh của cha Lý và mọi nhà dân chủ.

Bốn chiến sĩ hòa bình kia cũng chẳng khá hơn. Sau khi bị tịch thu phương tiện làm việc, họ đã bị đưa về đồn. Và tại đây, bằng thẩm vấn nhiều đêm không cho ngủ, bằng lừa gạt, dụ dỗ lẫn hăm dọa, công an đã sớm làm rối tung đầu óc, bẻ gãy ý chí của các bạn trẻ non dạ lần đầu thử lửa này. Họ đã phải nói và viết những điều mà trong hoàn cảnh tự do, tỉnh táo bình thường họ chẳng bao giờ viết và nói. Quả là một trò cưỡng đoạt tâm lý con người cách trắng trợn mà chỉ có chế độ CS và công an CS mới thực hiện. Thế mà giờ đây, những tay này lại đang huênh hoang khắp trên mạng về cái gọi là chiến thắng của "chuyên chính vô sản", của "lý tưởng xã hội chủ nghĩa" đó mà không biết xấu hổ.

* Với những biến cố vừa xảy ra cũng như bao biến cố suốt hơn 60 năm qua, chúng ta thấy rõ tập đoàn lãnh đạo Cộng sản và các tay chân thân tính của họ chỉ là một băng đảng mafia không hơn không kém. Đầu tiên, họ đã cướp chính quyền từ tay một chính phủ hợp pháp (thế mà vẫn luôn tự hào về điều này). Sau khi nắm quyền lực, họ bắt đầu cướp các nhân quyền và dân quyền của đồng bào miền Bắc bằng một chế độ độc tài đảng trị. Tòa án, Quốc hội, Chính phủ, công an, quân đội, mặt trận tuy mang tiếng "nhân dân" mà chẳng bao giờ thuộc quyền nhân dân, song chỉ là công cụ trong tay đảng, khiến nhân dân phải mai mỉa: đảng chỉ tay, quốc hội giơ tay, mặt trận vỗ tay, nhân dân trắng tay!!! Qua cuộc Cải cách ruộng đất, cộng sản lại cướp hết ruộng của nông dân, song song với việc tàn phá (cướp luôn đi với phá) toàn bộ cơ cấu làng xã bao đời của dân tộc và toàn bộ luân lý gia phong cổ truyền của đất nước. Qua vụ án Nhân văn Giai phẩm, cộng sản lại cướp đi sinh lực sáng tác, tài năng trí óc của biết bao văn nhân nghệ sĩ, làm cho nền văn hóa của dân tộc ra suy thoái, bị tổn hại khôn lường. Cái gọi là "chiến tranh chống Mỹ cứu nước, giải phóng miền Nam" tiếp đó thực chất chỉ là cuộc xâm lăng, cướp bóc một nửa phần đất Việt văn minh, trù phú. Sau khi vơ vét cho đã đời, cộng sản đẩy người dân miền Nam tay trắng lên vùng kinh tế, ra biển Thái Bình Dương và nhân cơ hội khoắng thêm một mẻ nữa (bán bãi, chận bắt thuyền nhân). Rồi suốt cả hơn 10 năm, toàn bộ đất nước đứng bên bờ vực thẳm nghèo đói, kiệt quệ. Tới nay, tuy cuộc sống nhân dân có phần đỡ hơn, nhưng 80% tài sản quốc gia đều nằm trong tay thiểu số 3 triệu đảng viên, và những cuộc cướp bóc đất đai, nhà cửa, tiền bạc của cá nhân lẫn các tập thể vẫn đều đều gia tăng, đẩy hàng triệu nông dân và thị dân vào cảnh màn trời chiếu đất, cơm đường nước bụi.

Nhưng điều đáng nói hơn cả là Cộng sản đã cướp những của cải tinh thần của toàn thể dân tộc. Nó đã cướp sĩ khí của giới sĩ phu, khiến bao nhiêu bậc tài cao học rộng nhìn thấy cảnh nhiễu nhương của đất nước, dân tình khốn khổ mà vẫn im lặng cúi đầu chịu nhục, mong yên ổn qua ngày. Đó là chưa kể nhiều người trí thức còn bán rẻ lương tâm qua việc làm ra những công trình trí tuệ dổm, cụ thể gần đây là Bộ Từ điển Bách Khoa Việt Nam "một bộ sách đòi hỏi mẫu mực về tính chính xác, khoa học, nhưng lại chứa đựng quá nhiều sai sót, lộ ra từ năm nẳm rồi. Nay gây sốc nhất, phản cảm nhất là công trình văn hóa này cũng bị rút ruột quá cỡ, gần nửa tỷ đồng!" (Báo Tuổi trẻ cười, số Xuân Đinh Hợi). Cộng sản còn cướp đi tinh thần của nhiều lãnh đạo tinh thần, khiến các vị này, vốn vừa có kiến thức, khả năng, quyền lực, phương tiện, vừa có sứ mệnh cao cả là làm chứng cho sự thật và bênh vực cho lẽ phải, vừa không phải vướng bận kinh tế, gia đình, mà vẫn dửng dưng im lặng trước cảnh nhân dân bị tước hết mọi quyền, đồng đạo bề dưới của mình bị bách hại, nơi tôn nghiêm bị đập nát.... Cộng sản còn cướp đi chí lực của các thế hệ trẻ, khiến bao thanh niên cam chịu cuộc sống cam nhẫn, chỉ còn lý tưởng kiếm tiền, "giữa đường thấy sự bất bằng bỏ đi", hay tệ hơn là trở thành những công cụ mù quáng và tàn bạo, chỉ biết làm theo mệnh lệnh, chứ không làm theo pháp luật, lại càng không làm theo lương tâm (trong ngành công an), trở thành những nô ngôn bồi bút, sẵn sàng bóp méo sự thật vì lợi ích của đảng, của chế độ (trong ngành báo chí). Rồi đây, với cuộc bầu cử quốc hội độc đảng giả tạo ngày 20-5-2007, sẽ có nhiều kẻ mang danh dân biểu lại trở thành đảng biểu (đảng biểu gì làm nấy) vì đã bị cướp đi tất cả tự trọng và trách nhiệm.

Việc cướp đi tinh thần của dân tộc nói chung và từng người dân Việt nói riêng như thế là sự cướp bóc tai hại nhất mà CS đã và đang gây ra cho một giòng giống ngàn năm kiêu hùng!! Chính lối cướp bóc này đã khiên dân tộc không còn giữ được sức Xuân và chẳng bao giờ có được một mùa Xuân đích thực, kể từ mùa Thu tháng tám năm nào! Vậy ai còn chút lương tâm, sĩ khí, can đảm, nhờ chưa để CS tước đoạt, làm sao chẳng đứng lên để xóa sổ cái băng đảng mafia tàn độc này?

BAN BIÊN TẬP